Nồi lá xông ngày dịch bệnh

Cập nhật, 12:34, Chủ Nhật, 07/11/2021 (GMT+7)

Những ngày giãn cách, mới chợt thấy quý lắm những món quà nơi quê nhà gửi lên phố thị. Nào có gì cao sang đắt giá đâu, chỉ là những cọng rau, ngọn cỏ đời thường, nhưng nó lại chất chứa bao nhiêu nghĩa tình. Nhất là những bó lá xông trong ngày dịch bệnh. Tuy không phải là thần dược nhưng có thể giải cảm, xuất mồ hôi, khiến cho cơ thể khỏe khoắn, nhẹ nhõm phần nào khi ít vận động.

Chợ truyền thống đóng cửa, vắng bóng những bó lá xông thơm nồng. Mẹ ở quê cất công đi tìm khắp xóm từng lá bưởi, củ sả, hương nhu, ngũ trảo, bạch đàn… gom thành từng bó gọn gàng rồi gửi kèm với thức ăn lên cho tôi. Cực lắm, dù khoảng cách địa lý không xa nhưng hai ngày mới đến nơi. Mẹ gọi điện dặn kỹ: “Con nhớ quấn mấy lớp giấy báo bỏ vào tủ lạnh kẻo hư.

Đừng xông thường xuyên không tốt đâu nhé. Mỗi lần xông cho vào vài giọt dầu gió. Chai dầu mẹ có gửi kèm trong túi đó… Nhớ là sau khi xông đừng có tắm liền nghen con. Đợi cho ráo mồ hồi hẵng bưng nồi nước xông pha với nước lạnh rồi tắm từ trên vai trở xuống…”. Nghe lời mẹ, tôi lui cui đi nấu nồi xông trong háo hức. Nửa giờ thì nước sôi bốc hơi sôi ùng ục, vội bê xuống nền gạch trùm mền xông ngay thôi. Chao ôi, cái mùi lá xông hăng hắc, ngai ngái, thoảng thơm tinh dầu của các loại là làm tôi nhớ đến cái thuở thiếu thời. Đã rất lâu rồi tôi mới có cái cảm giác hồn nhiên như thế.

Nhớ ngày còn nhỏ, cứ mỗi lần anh em chúng tôi bị cảm, nóng sốt là ba mẹ hay đi hái lá thuốc về xông. Chúng tôi không sợ mồ hôi, nhưng là sợ nóng. Con nít mà, chịu nóng không giỏi như người lớn được. Nhưng vì bệnh, mẹ buộc chúng tôi phải xông cùng mẹ. Ba ở bên ngoài dùng hai chiếc mền trùm kín tôi và mẹ. Rồi thêm một lớp chiếu (được buộc một đầu) cho thiệt kín hơi.

Thú thật tôi ngột ngạt lắm, chỉ biết khóc. Nhưng mẹ cố gắng xoa dịu, dỗ dành, chở che. Rồi mẹ nhẹ nhàng dùng chiếc đũa bếp đẩy nắp nồi xông hé hé, gạt lớp lá chuối qua một bên. Hơi nóng, mùi tinh dầu, hỗn hợp lá thuốc bắt lầu lan tỏa đến xuất mồ hôi như mưa. Mẹ ôm tôi như cô gà mái che chở đàn con trong giông bão. Áng chừng 30 phút trôi qua, mẹ tung mền ra. Cả hai mẹ con đều ướt sũng. Mà kỳ lạ thay, tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn, nhẹ nhõm hơn…

Theo thời gian, hình ảnh nồi lá xông dần rơi vào quên lãng. Người trẻ giờ đây thường dùng “thuốc tây” hơn là những cây thuốc quanh nhà. Để hôm nay lạc lõng giữa thị thành, tôi chợt thấy ấm lòng vì tình yêu thương của gia đình lan tỏa trong hương thơm nồi lá xông.

NGUYỄN THANH VŨ