Thơ

Hồi sinh

Cập nhật, 21:59, Thứ Sáu, 22/03/2024 (GMT+7)
HÀ AN
Có một ngày, em mặc định nỗi buồn
Cất ngôn từ vào bàn phím
bỏ quên
Rồi di cư qua miền nhớ
 
Có một ngày, em nhận ra mình nợ
Nợ nụ cười, nợ đôi lần hẹn hò tay nắm
Nợ đời gừng cay muối mặn
Nợ câu vọng cổ xuống xề còn chưa kịp tặng nhau
 
Có một ngày, rất khác những ngày sau
Khi mặc định được tự mình hóa giải
Gió bĩu môi em không bàn cãi
Đời của mình đâu phải của ai đâu?!
 
Có một ngày, em đứng dậy bắt đầu
Hát lại bài thơ ngủ quên từ năm nào không rõ
Niềm vui chạm, em giật mình nói nhỏ
Suỵt, khẽ thôi mầm mới hồi sinh…