Chuyện đời giữa chợ quê

Cập nhật, 12:36, Chủ Nhật, 23/05/2021 (GMT+7)

Chợ thường được ghép từ “chợ búa” với những trò “đá cá, lăn dưa”, nhưng chợ phải đâu như vậy. Có bao giờ chúng ta thử hình dung phía sau mẹt rau, thau cá, phía sau những nụ cười mời mọc có cả những chuyện đời, chuyện nhà, chuyện cửa và ở nơi kẻ mua người bán nhộn nhạo vẫn có những câu chuyện giao đãi ân tình, sẻ chia buồn vui dù gặp nhau trong phút chốc. Chợ quê, chợ chồm hổm chính là nơi còn lưu giữ cái chất mộc mạc, buôn bán thiệt thà, tình người ấm áp.

 Mớ rau hành, ngò, giá, hẹ mua của bà Oanh.
Mớ rau hành, ngò, giá, hẹ mua của bà Oanh.

Ngay giữa phố thị vẫn có những chợ quê, mấy người tum húm với nhau vẫn đủ món cá rau cho người mua lựa chọn. Ngay giữa TP Vĩnh Long này, vẫn còn những người bán cá, bán rau thiệt là dễ thương, vẫn “bán giữ mối” nên vẫn còn những mớ rau 2.000đ đầy tay, lọn rau 1.000đ thậm chí 500đ cũng bán. Vậy có thể gọi là người bán rau rẻ nhất Vĩnh Long chưa bà con? Ở đây người ta hay gọi: “cô Oanh”, “chị Oanh”, người đàn bà 65 tuổi với vẻ mặt luôn cam chịu bởi cuộc đời quá khổ, nhưng lại là người bán buôn dễ thương, dễ chịu nhất ở cái chợ chồm hổm này. Bà bán cá tép, rau củ từ hồi còn con gái, gương mặt dãi dầu trần mình ra dưới nắng mưa, để kiếm tầm 100.000đ lời cho mỗi buổi chợ. Chồng bỏ lâu rồi, không con cái, bà trở thành chỗ dựa cho người em gái bệnh liệt giường cả chục năm nay. Người em trai lưu lạc phương nào bỏ lại cho bà Oanh thằng con trai thần kinh, nghiện ngập. Thiệt khổ, cái thân bà cũng đang mang đủ thứ bệnh, nhiều lúc đau nhức lê từng bước chân cà nhắc. Từ 2 giờ sáng, bà Oanh phải đạp chiếc xe cà tàng đi mua từng thau tép, cá, từng bó rau đồng với giá rẻ, về cái chợ này ngồi bán có khi đến trưa nóng mặt mới hết. Vậy mà bà chưa bao giờ so đo từng đồng mỗi khi có khách kỳ kèo trả giá, dù lọn rau của bà Oanh là rẻ nhất Vĩnh Long này rồi.

Sáng nay, mua của bà Oanh 4.000đ hủ tiếu, 1.000đ giá, 1.000đ hẹ, 500đ ngò, 500đ hành. Vậy là có bữa sáng món hủ tiếu xào cho 3 người ăn no bụng với 7.000đ. Ăn dĩa hủ tiếu mà thấy thương người bán rau vô chừng. Vậy nên cả xóm này, nhiều người thường xuyên ghé cái chợ chồm hổm trên đường Trần Phú (Phường 4, gần Trạm Y tế Phường 4) này ai cũng mến và cũng có nhiều người giúp bà cái này, cái nọ. Đó là chuyện nghĩa tình giữa chợ. Thỉnh thoảng có người mang lại cho bà chục ký gạo, bà cười rạng rỡ vì niềm vui tháng này khỏi tốn tiền gạo rồi. Cũng là chuyện ở đời, có qua, có lại đáng quý trọng của tình người. Lâu lâu, bà Oanh bệnh không ngồi chợ được là rất nhiều người hỏi thăm, vì họ biết chắc người đàn bà ấy sẽ lâm cảnh ngặt nghèo khi không có đồng ra đồng vào mỗi bữa chợ.

Cũng sáng nay, nghe bà Oanh than vãn: “Tui bán rẻ cho mọi người dễ mua, hành, ngò nhiều khi kèm cho người mua bầu, bí, nên ai mua nhiêu cũng bán. Vậy mà cũng có người mua thiếu rồi quên luôn hà”. Trong số khách hàng đứng mua đồ, có một chị vội vàng móc tờ 50.000đ đưa cho, bà không nhận thì chị dúi vào túi áo bà Oanh rồi lên xe chạy vụt đi. Cảm thấy cuộc đời này đẹp biết bao, từ những chuyện nhỏ nhặt lại toát lên cái tình người chân thành, ấm áp đến rưng rưng.

Bài, ảnh: NGỌC TRẢNG