Tản văn

Gió chướng non chùng chình thổi

Cập nhật, 14:39, Thứ Bảy, 05/11/2022 (GMT+7)
Nhớ buổi sớm sương còn đọng trên những bông hoa so đũa, chi chít trên cành với mùa trắng muốt.
Nhớ buổi sớm sương còn đọng trên những bông hoa so đũa, chi chít trên cành với mùa trắng muốt.

(VLO) Sáng sớm bỗng nghe hơi gió rất thân quen, hiu hiu se lạnh, hít một hơi đầy buồng phổi, dễ chịu và dịu dàng thiệt. Giật mình những ngọn gió trở chướng đã về. Ôi! Những ngọn gió chướng non chùng chình thổi miên man da thịt, gợi bao kỷ niệm.

Những ngọn gió chướng non mát lành lạnh ấy thổi tím những bông hoa đậu rồng. Giờ người ta trồng đậu rồng bốn mùa nên có để ăn quanh năm nên không còn cảm giác thèm thuồng chờ đợi đến ngọn gió chướng thổi mới được ăn đậu rồng như trước nữa.

Nhưng đậu rồng bốn mùa ăn không ngon như đậu rồng mùa gió chướng. Trái đậu rồng trổ bông mùa gió chướng ăn giòn hơn, ngọt hơn.

Hay tại con gió chướng về mình ngồi ăn trong cái cảm giác se lạnh, cái thổn thức, cái mong chờ xuân về nên thấy nó ngon không chừng. Những ngọn gió thổi lành lạnh, ta bắt gặp màu sắc của hương đồng cỏ nội. Thèm quá những món ăn mùa gió chướng.

Ngọn gió thổi ngược theo hướng Đông Nam từ ngoài biển vào vùng châu thổ sông Cửu Long. Gió thổi những ngày đầu mát mẻ, rồi dần se lạnh. Báo hiệu mùa xuân gần kề.

Vì vậy, gió chướng mang niềm vui háo hức cho những bạn với tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng. Sắp được ăn vú sữa chín, sắp được hái bông so đũa về nấu canh chua cá rô, sắp được đi chơi, được lì xì… rồi đây!

Mùa gió chướng mang bao niềm vui đến cho những bạn nhỏ. Những cảm xúc ngọt ngào như đang thưởng thức vị ngọt của quả vú sữa chín cây đầu mùa vậy.

Còn đối với người lớn. Gió dịu dàng thổi nên tạo cảm giác buồn buồn, gợi trong tâm trạng những người xa quê với cảm xúc ngóng chờ, vội vã, ngổn ngang.

Những ngọn gió chướng non mát lành lạnh ấy thổi tím những bông hoa đậu rồng.
Những ngọn gió chướng non mát lành lạnh ấy thổi tím những bông hoa đậu rồng.

Gió chướng thổi lòng người xa quê chạy hấp hải về nơi chốn cũ, nhớ hình bóng của người bà đang gắp từng đũa mắm tép cho vào keo, lật từng con khô cá lóc đang phơi trên chiếc nia. Nhớ dáng hình bà ngồi xé từng miếng lá chuối, vót từng cọng dừa để quấn bầu ươm vạn thọ.

Nhớ hình dáng ông ngồi vót nan tre, sửa lại chiếc gàu dai để chuẩn bị tát ao, tát đìa bắt cá rộng chuẩn bị ba ngày Tết.

Nhớ mùi rơm rạ thơm nồng một thuở chân trần. Nhớ buổi sớm sương còn đọng trên những bông hoa chi chít với màu trắng muốt trên cành.

Đó là bông so đũa. Hái bông so đũa nấu canh với cá rô đồng… Ngọt ngào và êm dịu làm sao. Gió chướng thổi làm tim người vướng bận, loay hoay trong chữ nhớ, nào là nhớ quê, nhớ nhà, nhớ bà, nhớ mẹ và nỗi nhớ mông lung.

Cho nên không ít người nói rằng: “Gió chướng thổi, miên man nỗi nhớ”; “Ngộ ghê, gió chướng về, nó làm bồn chồn trong dạ hà”.

Gió chướng về cho ta bao kỷ niệm êm đềm mà ngất ngây. Và ngọn gió thổi ngược ấy ảnh hưởng rất sâu đậm đến đời sống của người dân ĐBSCL.

Bài, ảnh: HOÀI THƯƠNG