Truyện ngắn: Một người bạn

Cập nhật, 05:57, Chủ Nhật, 19/03/2023 (GMT+7)

TRẦN XUÂN THỤY 

Nhìn điệu bộ của Thụy như gà mắc đẻ, người bạn cùng phòng nói: “Dục tốc bất đạt. Cậu nhớ những ngày này cảnh sát giao thông họ làm gắt lắm đó. Chậm năm ba phút mà an toàn vẫn hơn”.

Tranh minh họa: Trần Thắng
Tranh minh họa: Trần Thắng

Không thể tăng ga, để xe chạy chậm rì rì cùng dòng xe cộ đông đúc, lòng Thụy bồn chồn bức bối, muốn vọt lên để mau về nhà. May mà bé Cẩm được cô giáo ở cùng tổ hứa chở giúp về chứ không lại chờ ba rồi khóc. Còn mẹ bé Cẩm, vợ anh, mới mổ ruột thừa xuất viện ngày hôm kia, không biết ở nhà có chịu nằm yên hay tham công tiếc việc rồi nhỡ xảy ra việc gì thì khốn.

Ra khỏi thành phố, dòng xe thưa bớt, Thụy nhấn ga phóng nhanh... Xe đang chạy ngon trớn bỗng có tiếng còi ré lên làm tay lái hơi lạng qua bên. Thụy giảm ga thắng xe lại, ngoái nhìn ra sau. Khỉ thật! Anh đã vượt đèn đỏ. Mà ai kia?... Hình như Phong, thằng bạn khoác áo cảnh sát giao thông của anh.

Tấp xe vô lề theo hiệu lệnh, Thụy lại bên Phong, cười nói:

- Chào cậu! Cậu thông cảm. Mình vội quá.

Phong không cười đáp lại, nghiêm mặt nói:

- Cậu hãy chấp hành đúng theo luật rồi về.

Thụy cảm thấy như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, thậm chí còn như một cái tát bởi Phong là người bạn thân nhất của anh. Nếu là một anh cảnh sát giao thông nào khác chắc Thụy sẽ xuống nước năn nỉ thêm. Nhưng đây lại là Phong. Một lời đã đủ! Thụy thấy hụt hẫng trong lòng, tiếc cho câu nói đã thốt ra. Vừa giận, vừa thẹn, anh nhận biên lai phạt, để xe lại rồi đón nhờ xe về...

Thảo đứng tựa cửa nhìn ra khoảng sân đầy bụi lác đác những chiếc lá rụng còn xanh cuống. Phải quét thôi! Mà phải quét nhanh, không nên để Thụy về bắt gặp.

Có tiếng xe máy dừng trước cổng. Thảo dừng tay nhìn ra. Thụy vỗ vai người lái xe rồi xách những túi nilon đi vào. Mà sao chỉ có mình Thụy, còn xe đâu?

- Anh mới về. Xe đâu anh?

Thụy nhìn vợ lắc lắc đầu. Không trả lời thẳng câu hỏi mà dằng lấy cây chổi trong tay Thảo, xẵng giọng:

- Đã bảo mới mổ, nằm yên, đừng làm gì cả mà!- anh dịu giọng- Em nghe lời anh. Nghỉ ít hôm cho lành hẳn đã. Mạnh rồi muốn làm thì làm. Thôi em đem mấy túi thức ăn vô. Để anh quét nhoáng cái là xong ngay.

Thảo nhìn chồng, cười. Lòng chị như có nụ hoa đang nở ngào ngạt hương. Hương hạnh phúc. Thụy là vậy. Gần tám năm là vợ chồng với nhau, Thụy chưa bao giờ nói xẵng với chị trọn câu. Những lúc thuận tiện, chị hỏi, Thụy bảo dù đang bực nhưng nhìn nét mặt, ánh mắt vợ buồn là lòng anh chùng xuống chỉ muốn nói những lời dịu dàng. Và chị không vì nắm được điểm yếu của Thụy mà chèn ép chồng. Chị biết quý điều may mắn là chìa khóa của hạnh phúc này.

Tắm cho bé Cẩm xong, Thụy bật tivi cho con bé xem rồi xuống bếp. Đã quen giúp vợ nên chuyện nấu ăn không quá khó với Thụy. Còn Thảo thì nằm trên ghế bố trong gian bếp rộng rãi xem chồng làm bếp. Anh nhất quyết không cho chị làm, dù là lặt rau. Thôi thì nằm đây nhìn người chồng chịu thương chịu khó làm cũng hay. Thật là trong cái rủi có cái may, để chị hiểu anh hơn. Trước đây sinh bé Cẩm, con so về nhà mẹ, mọi việc đã có mẹ chị lo hết. Còn bây giờ... Có mấy người phụ nữ được hưởng hạnh phúc trong lúc này như chị? Bất giác một cảm xúc trào dâng buộc chị phải thốt ra:

- Anh!

Thụy quay nhìn vợ. Anh thấy ánh mắt vợ long lanh, hai má rựng đỏ, và anh nghe:

- Anh. Em thương anh quá!

Thụy thấy lòng dạt dào như sóng. Anh cười, nói:

- Anh biết. Anh cũng yêu em lắm.

Bữa cơm dọn ra mâm. Thảo nói:

- Bây giờ anh nói em nghe xem. Xe đâu rồi?

- Anh vượt đèn đỏ bị công an họ giữ lại rồi. Em đừng buồn nhé!

Thảo gắp miếng thịt bỏ vào chén cho bé Cẩm, đáp:

- Rủi thì cùng chịu chứ sao lại buồn anh. Mà sao anh không thử xin xem họ có thông cảm không?

- Anh xin mà không được. Khổ nỗi là không có xe đi lại.- Mặt Thụy đanh lại, giọng sin sít- Mà em có biết anh xin ai không?- Thụy dịu giọng- Mà thôi…

Không khí vui vẻ của bữa cơm chợt chùng xuống sau câu nói bỏ lửng của Thụy. Thảo không hỏi tiếp. Điều cơ bản chị đã biết. Còn việc ai đó, Thụy không nói thì thôi. Bởi chị hoàn toàn tin ở anh.

Tối. Thụy đang ngồi xem tivi cùng vợ thì chiếc điện thoại trước mặt rung lên. Tin nhắn của Phong! Anh muốn bấm xóa nhưng có lẽ do thói quen lại bấm mở: “Chào cậu. Vì tình bạn mình mong cậu đọc hết tin nhắn này.

Thụy à, mình xin lỗi đã không xử sự như cậu mong muốn. Mình đã đọc trong ánh mắt cậu sự thất vọng và lòng mình cũng rất xốn xang, vì bạn mình đã phạm luật! Thụy ạ, cậu đã biết tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng con gái mình khi cháu mới 8 tuổi. Chỉ mới 8 tuổi Thụy ạ!...

Người gây tai nạn bị phạt tù. Nhưng khi ra tù anh ta còn được ôm con mình. Còn tôi, Thụy ơi! Tôi chỉ có một đứa con, và trên đất nước này còn bao nhiêu trường hợp như tôi, vì thế, Thụy ạ, hãy chấp hành đúng luật giao thông!...

Tin nhắn này đến cậu chỉ là mở đầu. Tôi biết cậu chỉ có một xe máy, vợ lại mới mổ, cậu đi làm xa trên hai mươi cây số. Tôi còn dư một xe máy. Thụy à, cậu hãy cho tôi được quyền thể hiện tình bạn của chúng mình. Sáng sớm ngày mai tôi đem xe lại cho cậu mượn để đi làm cho đến khi cậu nhận xe cậu về. Vì tình bạn hãy vui lòng vì tôi, Thụy nhé!”.

Một cái gì cứ ray rứt mãi trong lòng Thụy qua những dòng tin nhắn của Phong. Vừa thoáng qua trong tâm trí anh hình ảnh của bé An, con của Phong, ngày bé bị tai nạn…

Thụy bế con gái rồi đến ngồi cạnh vợ. Anh choàng tay qua vai Thảo, nhẹ nhàng nói:

- Em ạ, mỗi một vấn đề trong cuộc sống có lý do riêng. Không vì một phút nông nổi để rồi nuối tiếc phải không em…