Chuyến bay này dài như nỗi nhớ

Cập nhật, 22:04, Chủ Nhật, 11/08/2019 (GMT+7)

(Kính viếng vong linh 10 anh hùng đã hy sinh trên 2 chiếc máy bay SU- 30 MK2 và CASA- 212)

Tháng 6. Những cơn mưa giông ầm ập kéo đến xám xịt trên mặt biển tạo những khoảng tối xam xám rộng mênh mông. Gió thổi rất mạnh, kéo theo những đợt sóng lớn như những chiếc vòi bạch tuộc khổng lồ đập mạnh vào thân các con tàu cứu hộ phát ra những tiếng kêu thình thịch, huỳnh huỵch ngày càng lớn. 

Mấy mươi con tàu chồm lên cao rồi lọt tõm xuống những khoảng nước sâu hun hút giữa đại dương. Cái điệp khúc chồm lên- rơi xuống- chồm lên cứ diễn ra liên tục. Hàng trăm chiến sĩ Hải quân, Cảnh sát biển, Bộ đội biên phòng nắm chặt các thanh chắn của các boong tàu để chống chọi với những con sóng dữ. Không một tiếng nói phát ra.

Tranh minh họa: Trần Thắng
Tranh minh họa: Trần Thắng

Chỉ còn đó những đôi mắt đang cố căng ra trên biển rộng để tìm kiếm cho bằng được mười con người được cho là hy sinh giữa biển cả mênh mông. Đâu chỉ vậy, họ còn làm nhiệm vụ tìm kiếm, trục vớt hai chiếc máy bay đã rơi xuống biển sâu sau vụ tai nạn rất đau lòng mang theo 10 quân nhân đang làm nhiệm vụ.

Tại sao? Nguyên nhân nào dẫn đến tai nạn? Họ đã và đang là những người đi tìm lời giải cho bài toán bí ẩn và xót xa đến nao lòng này.

Ở buồng máy. Quang ngồi trực với tâm trạng ngổn ngang. Không buồn sao được bởi mới hôm qua, anh còn hứa đưa người vợ sắp cưới của mình đi coi bắn pháo bông và hái lộc đầu năm ở ngôi chùa đầu hẻm.

Cô ấy đã chuẩn bị bộ áo dài “mốt” nhất để chụp ảnh lưu niệm với Quang. Vậy mà sáng nay anh cùng đồng đội được lệnh lên đường làm nhiệm vụ. Quang gọi điện thoại cho cô xin lỗi đủ điều:

- Em thông cảm. Anh có muốn vậy đâu. Nhiệm vụ mà! Lính cứu hộ thì có giờ có giấc gì đâu. Xong chuyện anh về sẽ đưa em đi chơi “bù” . Muốn gì anh cũng chịu.

- Tui hổng cần. Anh đi luôn cũng được.

Sau câu nói ấy là động tác tắt máy vội vàng, giận dỗi.

Bên trên boong tàu, mười bảy thủy thủ đã trong tư thế sẵn sàng. Đêm trừ tịch họ không ngủ. Những đôi mắt thăm thẳm xoáy sâu vào lòng đại dương mênh mông, thi thoảng lại nuối tiếc thoáng nhìn về phía đất liền với niềm khát khao cháy bỏng.

Chuyện thường thôi mà. Ai lại không chạnh lòng khi xuân về tết đến lại vắng mặt ở gia đình, nhất là trong đêm ba mươi tết. Tâm chợt nhìn thật lâu khuôn mặt của mười bảy thủy thủ thuộc quyền. Trẻ nhất 20 tuổi, lớn nhất cũng chỉ 30. Họ còn trẻ quá so với cái tuổi 50 của anh và thuyền phó Năng.

Và tất nhiên sự chịu đựng sự trống vắng người thân trong những ngày lênh đênh trên biển sẽ không bền bỉ như anh. Đây thằng Sơn Bến Tre ca vọng cổ thiệt mùi như nghệ sĩ cải lương Trọng Hữu; thằng Xuân Trà Vinh ăn khỏe như voi, mỗi bữa nó làm tuốt tuồn tuột tới sáu chén cơm đầy ắp;

thằng Khoa gốc Khmer Châu Đốc đen thui đen thít nói chuyện cà lăm làm cả tàu cười muốn lộn ruột lên đầu; thằng Ơn Gò Công hễ rảnh rỗi là viết thơ cho gái với nụ cười lảng nhách vô duyên “chết âm đức”; thằng Khoe Bạc Liêu thì ai nói gì nó cũng nhe răng ra cười. Khen nó, nó cười.

Chê nó, nó cũng cười hề hề không thèm trả lời trả vốn gì ráo. Nó còn được cả tàu phong tặng danh hiệu “đế vương” bởi nó có khả năng uống một hơi 4 xị rượu đế Gò Đen mà vẫn đọc sách báo và đờn ghi ta ngon ơ. Mỗi đứa một quê, mỗi thằng một tánh khí. Được cái mỗi khi làm nhiệm vụ thì tất cả đều là một.

- SAR 413… SAR 413 nghe rõ trả lời- Tiếng từ Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn vang lên dồn dập trong máy điện đàm.

- SAR 413 nghe rõ.

- Tàu đã đến địa điểm tàu bị nạn chưa?

- Sắp đến rồi. Trời tối qua. Sóng lại to nhưng chúng tôi sẽ tìm mọi cách để tìm kiếm và cứu hộ người bị nạn trên tàu. Báo cáo hết.

- Rất tốt. Cố gắng lên nghe các đồng chí. Chúc đêm giao thừa bình an và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của tàu. Sau vụ này, tôi sẽ đãi các cậu một bữa liên hoan tết muộn “không say không về”- tiếng đại tá chỉ huy vang lên trong máy.

Tất cả ống dòm được huy động trên cả boong tàu. Ánh sáng từ những chiếc ra đa quét liên tục trên mặt biển đang dậy sóng ào ạt như đang cố xua tan màn sương mù mù đang dày đặc. Chiếc tàu chòng chành nghiêng qua nghiêng lại đang cố sức tìm kiếm trong đêm đen đầy giông bão.

Tâm ước tính hướng gió, hướng dòng chảy để phán đoán nơi tàu gặp nạn, nơi các nạn nhân sẽ trôi đi. Con tàu lại tăng tốc rẽ sang trái rồi sang phải liên tục theo mệnh lệnh của người thuyền trưởng đầy kinh nghiệm trên biển khơi.

- Kia rồi. Hình như là một người ôm phao đang trôi dạt- tiếng Tâm hồ hởi nói rất to.

Ngay lập tức tàu lao nhanh về bóng người đang trôi dật dờ trên biển với sự sống thật mong manh. Âm. Ầm. Ầm. Ba bóng người nhanh chóng phóng xuống biển sâu lạnh cóng và bơi về phía bóng người kia.

Rất nhanh, nạn nhân được dìu vào mạn tàu và đưa ngay lên boong tàu trong tình trạng kiệt sức, tay chân tím tái, móp xộp vì đã dìm mình quá lâu trên biển.

Những thủy thủ trên tàu thay nhau xoa bóp làm nóng nạn nhân, số khác đã chuẩn bị sẵn sàng những chén cháo nóng để nạn nhân hồi sức. Mọi động tác sơ cứu được thực hiện nhuần nhuyễn nhanh chóng hơn bao giờ hết.

Bão lại mạnh dần lên. Tàu cứu hộ vẫn đang mở rộng phạm vi tìm kiếm nạn nhân. Những vệt đèn lại chiếu sáng rực trên mặt biển đang hung hăng giận dữ. Một… hai… ba… rồi bốn người bị nạn được tìm thấy và đưa lên boong tàu. Công việc cấp cứu, hồi sức lại được tiếp tục.

Mặt trời bắt đầu xuất hiện ở đường chân trời. Mùng một tết đã đến. Năm nạn nhân chìm tàu đã dần tỉnh trong sự ngỡ ngàng, hạnh phúc.

Bất ngờ quá vì họ không bao giờ nghĩ rằng mình còn sống trên cõi đời này khi con tàu nhỏ nhoi của họ bị sóng dữ đánh vỡ tan từng mảnh. Giữa lằn ranh sanh tử, họ chỉ còn biết nguyện cầu ở một phép màu linh thiêng nào đó mang lại sự sống cho họ trong sự vô vọng.

Vậy mà phép màu ấy đã đến. Đến không từ sự cứu rỗi của một đấng siêu nhiên nào đó mà đến từ những con người bằng xương, bằng thịt trên con tàu cứu hộ SAR 413.

- Tụi tui biết ơn mấy anh nhiều lắm. Kiếp này hổng trả được cũng xin làm trâu ngựa hầu hạ các anh để đền ơn cứu mạng- một nạn nhân thều thào nói khẽ.

- Trời đất. Chuyện này như con thỏ. Nhằm nhè gì ba cái vụ lẻ tẻ. Nhiệm vụ cứu hộ là chuyện Nhà nước giao cho tụi tui. Ơn nghĩa gì mấy cha ơi. Nè, mai mốt mạnh giỏi rảnh rỗi ghé tụi tui nhậu lai rai vài xị rượu đế rồi ca vọng cổ nghe chơi- tiếng thằng Khoe “đế vương” nói sang sảng rồi cười cười thấy ghét trời ơi đất hỡi.

Cuộc tìm kiếm lại tiếp tục. Cả tàu ăn qua loa bữa cơm mùng một thật đạm bạc. Nhiệm vụ vẫn còn trước mắt. Vẫn còn đến ba người mất tích trên biển. Con tàu lại băng băng trên biển rộng. Đây rồi. Ba thi thể đã được tìm thấy trong tình trạng chẳng vẹn nguyên. Tâm nghe sóng mắt mình cay xè dù anh đã hàng chục lần chứng kiến cảnh tượng này.

Lực bất tòng tâm. Anh và đồng đội đã không mang họ trở về cuộc sống dù đã hết lòng, hết sức. Anh cảm thấy mình thật có lỗi với họ, với người thân của họ. Biết sao bây giờ. Họ đã sống vì biển nay chết cũng vì biển. Một sự đánh đổi thật nghiệt ngã vô chừng.

- Các đồng chí chuẩn bị nhang thơm và mấy chén cơm cúng vái người đã khuất- tiếng thuyền trưởng Tâm thật buồn.

Trên boong tàu, ba thi hài được quấn chặt trong những mảnh vải ny lông đặt ngay ngắn trên những chiếc kệ bằng gỗ. Những nạn nhân may mắn còn sống rưng rưng đến đốt nhang cho người đã khuất trong tâm trạng tiếc thương vô hạn.

Mới vài ngày trước đây, họ còn quây quần bên nhau hồ hởi trước mẻ cá thu khổng lồ ước tính bán được hàng trăm triệu đồng. Vậy là tết này gia đình họ sẽ có tiền đón tết thật an vui, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Vậy mà… tất cả đã tan biến vào lòng biển khơi đến xót lòng mang theo sự sống của ba người bạn tàu.

Phía sau boong tàu, những thủy thủ tàu SAR 413 ngủ mê mệt như chưa từng được ngủ bao giờ. Họ đã chiến đấu với sự hung hãn của biển khơi hàng chục tiếng đồng hồ để giành giật sự sống cho năm con người may mắn, mang về đất liền ba thi thể nạn nhân vắn số cho gia đình.

Tâm thấy thương đồng đội nhiều quá. Họ trẻ quá và chịu đựng hy sinh gian khổ nhiều quá. Anh chợt nghĩ giờ này ở đất liền vợ con anh cũng đã trông đứng trông ngồi mong anh về sum họp. Giờ này, những chàng trai, cô gái nắm tay nhau ung dung đi giữa phố phường đầy hoa xinh, nắng đẹp, hưởng thụ một mùa xuân hạnh phúc đủ đầy.

Những dòng người và xe cộ nối đuôi nhau rong ruổi trên những con đường to rộng. Những nhà hàng quán ăn sang trọng đua nhau đón mời “thượng đế” đến tham quan, thưởng lãm món ngon vật lạ. Tết mà. Phải vậy thôi. Còn anh và những chàng trai trẻ đang đón xuân giữa biển cả mênh mông, đang ngủ mê mệt trên boong tàu trong gió xuân ngày mùng một.

- SAR 413 nghe rõ trả lời- tiếng gọi khẩn trương từ đất liền lại vang lên liên tục.

- SAR 413 đang nghe.

- Tâm hả. Vụ Cà Mau sao rồi?

- Báo cáo đã xong. Chúng tôi đang chuyển ba thi thể nạn nhân đã chết và năm người còn sống đến Đồn biên phòng Cà Mau.

- Tốt. Chúc mừng anh em hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nè cậu cho tàu quay về ngay hướng Vũng Tàu cứu hộ gấp một chiếc tàu đánh cá mới bị chìm cách đây một tiếng. Rõ chưa?

- Báo cáo rõ. Tàu chúng tôi lập tức khởi hành. Báo cáo hết.

Tiếng còi tàu phát lên ba tiếng để đón chào năm mới rồi quay đầu tiến về hướng Vũng Tàu. Họ lại chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu mới đầy cam go, gian khổ.

Tết này họ lại đón tết giữa biển khơi xanh thăm thẳm bằng trái tim rất lính.

TRẦN TRẤN GIANG

(Mời xem tiếp trên VLCN kỳ tới)