Truyện ngắn

Bức tranh chữ

Cập nhật, 10:26, Chủ Nhật, 10/06/2018 (GMT+7)

Sau bao năm ồn ào và đáng yêu, thời học sinh rồi cũng kết thúc. Hôm nay thầy trò cùng quây quần bên nhau dự liên hoan chia tay. Sau buổi liên hoan này, bạn bè chúng tôi như đàn chim vỡ tổ. 

Mỗi người bay về một phương để tạo lập sự nghiệp và lo toan cho cuộc sống. Không biết bao giờ mới gặp lại được nhau. Vì thế, đây là buổi liên hoan chia tay đầy ý nghĩa và cũng đầy tâm trạng.

Tranh minh họa: Trần Thắng (TP Vĩnh Long)
Tranh minh họa: Trần Thắng (TP Vĩnh Long)

Không khí buổi họp mặt thật ồn ào náo nhiệt, những tiếng nói, tiếng cười, bao lời ca cất lên không lúc nào ngớt... Vậy mà, từ cuối lớp vẫn có những tiếng thút thít của một vài thành viên trong lớp, rồi lan rộng ra khắp cả phòng.

Không kể những cô gái yếu đuối, những anh chàng công tử hàng ngày tỏ ra mình rất “men” trước mặt bao cô gái đẹp vẫn sụt sùi. Những tiếng dỗ dành, những lời an ủi cứ thì thầm.

Thầy chủ nhiệm cũng khác với vẻ mặt nghiêm trang thường ngày. Không biết trong cuộc đời dạy học của mình, thầy đã chứng kiến bao nhiêu cuộc chia tay như thế rồi.

Sau những phút giây trầm ngâm, đăm chiêu, thầy đứng lên phát biểu. Chúng tôi im lặng lắng nghe lời dặn dò của thầy:

- Các em lớp 12/20 yêu quý của thầy! Xưa nay, buổi họp mặt nào rồi cũng tàn. Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng chia tay. Có như vậy mới thấy hương vị cuộc sống này nó đầy những sắc màu buồn, vui lẫn lộn.

Tất cả rồi sẽ đi vào quá khứ và sẽ trở thành kỷ niệm khó quên. Rồi cuộc đời mình sẽ sang một trang mới, cũng đầy sắc màu không kém.

Trong buổi chia tay này thầy mong các em giữ gìn tình cảm bạn bè, tình thầy trò. Một mai trên bước đường đời có những bất chợt nào đó các em sẽ nhớ đến nhau, nhớ đến thầy…

Sau lời phát biểu của thầy, những tiếng pháo tay vang lên. Lúc này, lớp trưởng cũng đứng lên nói lời cảm ơn:

- Thưa thầy! Chắc có lẽ trong năm học lớp mười hai là khoảng thời gian đáng nhớ nhất của chúng em. Thời gian đó, thầy đã tận tình chỉ dạy chúng em nên người.

Những lời chỉ dẫn ấy là hành trang để chúng em bước vào đời một cách đầy tự tin. Trong buổi liên hoan chia tay này, thầy có dặn dò chúng em lời nào nữa không?

Thầy nói:

- Sau ngày hôm nay, các em đã được xem như người đã hoàn thiện rồi. Vậy mà các em vẫn muốn nghe lời dặn dò của thầy. Điều này làm thầy thấy xúc động lắm! Để đáp lại tấm chân tình của các em, thầy sẽ tặng mỗi em một bức tranh chữ. Mỗi bức tranh là lời dặn dò của thầy đến mỗi đứa.

Rồi thầy lên văn phòng của nhà trường, lấy xuống những bức tranh chữ được thầy ghi sẵn tự bao giờ. Thầy đi tặng từng bạn và kèm những lời dặn dò.

Cầm bức tranh trên tay, mặt bạn nào cũng hớn hở tươi vui. Không ai bảo ai nhưng mọi người biết rằng từng nét bút của thầy là cả một tâm huyết trong một năm mà thầy gửi đến từng đứa học trò yêu của mình.

Riêng các bạn trong ban cán bộ lớp, thầy tặng sau cùng. Thầy đi đến bên Đức- lớp trưởng- tặng chữ “Đức” và kèm lời dặn:

- Đức là ưu điểm của em. Trong cuộc sống sau này, thầy tin chắc em sẽ được mọi người thương yêu và sẽ thành công từ đức tính này. Em nhớ giữ gìn nó nhé!

Cuối cùng, thầy đi đến bên bạn Trí- lớp phó. Lúc này ai cũng đoán thầy sẽ tặng cho bạn ấy một chữ “ Trí” hay chữ “Tài” như những gì bạn đã từng thể hiện. Thế nhưng, thầy trao cho bạn ấy chữ “Khiêm”, xong rồi thầy nói:

- Trí à! Nếu nghe lời thầy, em phải thực hiện tốt chữ “Khiêm” này thì mới có được sự thành đạt mỹ mãn nhé!

Không ngờ từ tâm trạng vui tươi đầy hớn hở, mặt Trí đỏ bừng và có vẻ bạn ấy không hài lòng về bức tranh thầy tặng. Đến trưa, cuộc họp mặt mới chấm dứt, các bạn cứ lưu luyến mãi không ai muốn rời xa.

Còn thầy chủ nhiệm trở lại văn phòng làm nốt những công việc còn lại rồi mới ra về. Lúc đi ngang qua cổng trường, thầy phát hiện bức tranh chữ “Khiêm” mà thầy đã gửi tặng đến học sinh của thầy.

Thầy gói lại cẩn thận rồi lên xe ra về trong một tâm trạng đầy ngổn ngang. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu thầy cứ hiện ra mãi mà không có lời giải đáp được:

“Có thể nào em ấy không hài lòng về lời dặn dò của mình trong bức tranh? Hay em ấy, thấy bức tranh không có giá trị về vật chất nên không cần giữ làm gì? Ồ! Mà không đâu, chắc em ấy vô tình đánh rơi thôi!”

Rồi thời gian cứ trôi, biết bao nhiêu lứa học sinh nữa lần lượt nói lời chia tay cùng thầy. Khi lứa học sinh của lớp chúng tôi dần dần trôi vào tiềm thức lãng quên thì Trí lại về thăm thầy.

Bạn ấy về thăm không phải vì tình cảm đặc biệt đối với thầy. Cũng không phải hối hận vì mình đã bỏ bức tranh thay lời dặn của thầy bên đường, mà để báo cho thầy biết.

Mình đã tốt nghiệp loại ưu của Trường Đại học Thể dục thể thao Thành phố Hồ Chí Minh. Trí đưa cho thầy bằng tốt nghệp và nói:

- Con đã tốt nghiệp đại học loại ưu rồi thầy ơi!

Rồi nó chuyển cho thầy cái bằng cấp, với vẻ mặt đầy tự hào, đắc ý. Thầy đón nhận từ tay Trí lướt đọc, rồi thầy tỏ vẻ vui lắm:

- Thầy chúc mừng em nghe! Rồi có xin được việc ở chỗ nào chưa?

Trí trả lời thầy:

- Có rất nhiều nơi thầy ơi! Có mấy trường trung học trong thành phố này mời em về dạy. Nhưng em không thích, vì làm giáo viên có bao nhiêu tiền. Cũng hai ba đội bóng ở phố huyện mời em về làm huấn luyện viên, nhưng em tốt nghiệp đại học loại ưu, ai dại gì lại về phố huyện cỏn con như vậy.

Thầy chỉ hỏi nó có một câu mà nó trả lời quá nhiều như vậy, càng buồn hơn là nó chê cái nghề đã từng đào luyện nó trước mặt một ông thầy của mình. Thấy vậy, thầy mới nói với Trí cho qua chuyện:

- Thôi, mới tốt nghiệp mà có nhiều chỗ nhận như vậy là thầy mừng rồi. Nhớ hồi thầy mới ra trường, phải xin việc vất vả lắm mới được về dạy ở cái trường trung học này.

Trí cười rồi từ biệt thầy ra về. Lòng thầy vui buồn lẫn lộn. Vì trong cuộc đời dạy học, có đứa nào thành đạt thì thầy vui lắm.

Nhưng khoảng đầu xuân năm sau, thầy có một đứa cháu trúng tuyển nghĩa vụ quân sự và thầy ra tận xe để đưa tiễn. Không ngờ thầy gặp Trí cũng ngồi đó tự bao giờ. Thầy ngạc nhiên hỏi:

- Ủa em đi đâu đây?

Trí trả lời:

- Em trúng tuyển lên đường làm nghĩa vụ quân sự. Bởi theo nguyện vọng của gia đình, em đi chuyến này để rèn thêm bản lĩnh khi bước vào đời.

Thầy nói với nó:

- Đi nghĩa vụ quân sự cũng là một vinh dự đó chớ. Nhưng em có tính phục vụ lâu dài trong quân đội không?

Nó trả lời thầy:

- Cũng chưa biết nữa thầy ơi!

Một thời gian khá lâu thầy không thấy Trí trở lại thăm thầy một lần nào nữa. Trong thâm tâm thầy nghĩ chắc lúc này nó trở thành một sĩ quan cao cấp trong quân đội rồi.

Thời gian này, thầy cũng đã về hưu. Cái bệnh nghề nghiệp nó cứ đeo bám theo thầy mãi. Thầy phải đi hết bệnh viện này đến một bệnh viện khác.

Một hôm, thầy phát hiện Trí làm nhân viên giữ bãi xe trong một bệnh viện trong thành phố này. Gặp lại thầy trong hoàn cảnh tuổi thầy đã cao sức đã yếu, Trí đến kề bên:

- Thưa thầy, thầy vẫn khỏe chứ?

Thầy ngạc nhiên hỏi:

- Em là ai mà thầy không còn nhớ?

Trí trả lời:

- Em là thằng Trí lớp 12/20 ngày xưa đây. Người mà đã xem thường lời dạy của thầy trong bức tranh chữ mà thầy trao tặng. Cho em xin lỗi thầy nhé!

Lúc ấy thầy vui lắm, vì lúc tất bật trên đường phố mà có học trò cũ nhớ đến thầy. Và có một điều làm thầy vui hơn là Trí đã nhận ra cái khuyết điểm chính từ bản chất của con người mình một cách thành thật. Trong cuộc đời dạy học của thầy, có biết bao đứa được thầy tặng tranh chữ.

Thầy mong tụi nó nhận ra cái ý nghĩa mà thầy gửi gắm trong từng nét chữ trong bức tranh để thành đạt trong cuộc đời. “Thời gian trải nghiệm từ sắc màu của cuộc sống, sẽ giúp chúng nhận ra lời dặn dò trong mỗi bức tranh chữ của mình thôi”.

MINH ĐIỀN