​Tạp bút

Phố lãng mạn với cánh diều hoàng hôn

Cập nhật, 15:46, Thứ Bảy, 09/03/2019 (GMT+7)

 

Những cánh diều hoàng hôn.
Những cánh diều hoàng hôn.

Những con gió hanh hanh cứ mải miết nâng cánh hàng trăm con diều bay lượn trên bầu trời chiều. Một hoạt động giải trí cuối tuần nhẹ nhàng, lành mạnh và mang nét lãng mạn.

Tự hỏi, chẳng biết diều xuất hiện và bay lộng gió trên khung trời tự khi nào. Chỉ biết diều mới xuất hiện thật đơn giản chỉ một khung tre dán kín giấy có buộc dây dài, những chú mục đồng giữa trưa hè cầm dây kéo ngược chiều gió thì diều bay lên cao.

Những con diều bay trên trời mênh mông lộng gió, rất thú vị trên những cánh đồng bao la. Rồi dần dà xuất hiện ở chốn thành đô. Cứ thế những con diều ngày càng xuất hiện nhiều và bay mãi đến bây giờ.

Những ngày này ở TP Vĩnh Long, nơi nhiều cánh diều tung bay nhất có lẽ ở bờ kè Phường 9 và Khu Hành chính với khoảng đất trống và rộng. Trên bầu trời chiều nay với bao màu sắc, những con diều còn mang đôi nét truyền thống, có con mang kiểu dáng hiện đại. Những cánh diều bay chấp chới trước ánh hoàng hôn với mặt trời dần xuống chân trời. Cảnh chiều nay đưa người về với cuộc sống chân quê.

Xin mượn lời bài hát “Con diều của mẹ” của tác giả Tiến Luân để thể hiện cánh diều tuổi thơ: “Ôi tuổi thơ con diều/ Mẹ đi tìm giấy, chặt tre làm cho con diều giấy/ Mỗi khi chiều buông cho con ra thả trên đồng/… / Khi nhìn diều bay trời cao/ Thương hoài con diều tuổi thơ/ Ôi con diều mẹ tôi”.

Còn ở bờ kè Phường 9, dòng sông mênh mông nước in hình những cánh diều bay lượn phố càng lãng mạn. Thu hút giới trẻ và gia đình có con nhỏ đến chơi, ngắm thưởng những cánh diều đầy thú vị. Hàng trăm con diều đua nhau bay phất phới, bay tít lên cao, lắm lúc có cánh diều đã ngả nghiêng, lên xuống và rơi mình xuống dòng sông.

Nhìn những con diều lao mình xuống dòng sông tôi nghĩ cuộc sống cũng không khác nghệ thuật thả diều. Người thả diều phải biết khi nào cần buông dây, cần nắm chặt dây, cần phải mạnh dạn quyết định chớp thời cơ để bay cao, bay xa.

Phải biết vượt qua những trở ngại để không bị chao lắc, hụt hẫng rơi xuống vực sâu. Một nữ doanh nhân đã từng nói: “Hãy là người thả diều, một người thả diều có kỹ thuật để những cánh diều luôn bay cao trong tầm mắt. Người thả diều là người có mục tiêu cuộc đời và lập kế hoạch để thực hiện mục tiêu ấy”.

Phố cuối tuần với tiếng nói cười rộn rã, tiếng reo vui của trẻ khi diều được gió nâng lên cao, lên cao. Rôm rả những câu chuyện, có người ngồi dõi mắt theo cánh diều. Gửi cánh diều cho gió bay đi những stress trong cuộc sống thường nhật.

Tôi cảm ơn những buổi chiều vui tươi và lãng mạn như thế ở phố. Nhưng thật tình rằng không ít người ngồi giữa phố ngắm cánh diều cùng con thơ nhưng lại nhớ những cánh diều tuổi thơ gửi nơi gốc rạ, cọng rơm.

Đánh thức tuổi thơ với cánh diều lưng trời ở phố và thương hoài con diều tuổi thơ. Tôi nói điều ấy vì những người xung quanh tôi nhắc lại những câu chuyện thời khó nên những đứa trẻ ngày ấy phải tự làm diều thả.

Làm tôi cũng nhớ những ngày nơi cánh đồng lúa vừa được gặt, những gốc rạ trơ ra cứng đơ, những đứa trẻ chúng tôi tóc lơ phơ cháy nắng ngồi bệt trên bờ kinh ngắm những cánh diều… Với những tiếng cười vui trên đồng, có đứa ôm bụng cười lăn cười lóc trên mặt ruộng đầy cỏ rạ.

Dù khói đốt đồng đã bay, những rơm rạ đã cháy thành tro tàn nhưng ký ức vẫn còn nguyên vẹn. Đây cũng là cảnh đi vào ký ức với thuở ấu thơ của không ít người ở nơi “thẳng cánh cò bay”. Những cánh diều đã ăn sâu vào trong tâm trí của những người đã từng gửi ước mơ của mình bay theo cánh diều ngày ấy.

Cánh diều chắp cánh cho những ước mơ, diều ơi hãy mải miết cất cánh bay để ước mơ tuổi trẻ càng bay cao và bay xa.

Bài, ảnh: MAI KHA