Tản văn

Mùi khoai lang nướng ngày lập đông

Cập nhật, 21:15, Chủ Nhật, 24/12/2017 (GMT+7)

Cơn gió bấc khẽ thổi, tiết trời trở mình vào đông. Mùa đông năm nay đã len lén trườn đến. Một sớm mai giật mình choàng tỉnh, chợt nhận ra đất trời đã chuyển giao mất rồi.

Chiều hoàng hôn, tôi đi dạo quanh công viên. Gió đông nhẹ nhàng mang hương vị phố phường tấp nập vờn quanh mái tóc.

Nhưng trong làn gió ấy có mùi gì thân thương lắm. À! Thì ra là mùi thơm bốc lên từ những củ khoai lang nướng phía xa xa. Cơn gió thổi qua, đưa cả những ký ức ấu thơ trở về.

Ngày tôi còn bé, cuối năm thường lạnh lắm. Tôi vẫn nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt mỗi sáng khi gió ù ù thổi đến. Nhưng cái lạnh đó chất chứa những kỷ niệm ấm lòng.

Mẹ đi chợ những ngày trở trời, lâu lâu mua về cho mấy anh em vài củ khoai lang sữa, khoai lang bột, chứ không có khoai lang mật như bây giờ. Cả đám con nít mừng rỡ, xúm xít đem khoai lang đi nướng “đút lò”.

Bếp củi hừng hực than hồng. Anh tôi vùi ngay củ khoai lang vào rồi lấy cây củi dài “chọt chọt” thăm chừng. Củ khoai lang nướng thơm phưng phức ra lò trong ánh mắt thèm thuồng của hội con nít.

Cái vỏ khoai cháy khét, đen thùi che giấu thịt khoai chín xốp, nóng hổi bên trong. Mỗi đứa được chia cho miếng bé tẹo, vậy mà ăn ngon vô cùng.

Gió mùa đông dường như không chạm đến đôi má hây hây của tụi nhỏ. Rồi có lần được mợ Út cho nửa củ khoai lang mật nướng, ăn một miếng khoai tươm mật thôi mà tôi nhớ mãi đến bây giờ và làm sao cũng không tìm lại được cái mùi vị ngon lành đó nữa.

Sống mũi cay cay, tôi nhớ nao lòng mặt mũi dính lọ tèm hem của mấy anh em bên bếp củi, nhớ mùi thơm ngọt ngào của khoai lang vấn vít trong gió, mùi căn nhà xiêu vẹo mà ấm áp, mùi quê hương dân dã bình dị, mùi ký ức tuổi thơ sống dậy trong lòng.

TUYẾT NGA