"Vở diễn" hoàn hảo

Cập nhật, 05:33, Thứ Tư, 11/07/2018 (GMT+7)

Cơn mưa chiều tạnh hẳn, chị Linh- chủ nhà hàng- kéo ghế ra ngồi phía trước để chờ “thượng đế”. Chiếc taxi màu xanh đỗ xịch trước quán. Người thanh niên áo bỏ vô thùng, giày đen bóng đẩy cửa bước xuống. Linh nhìn chằm chằm vị khách giây lát rồi reo lên:

- Anh Thành phải không? Tưởng anh giận chuyện gì bỏ quán em rồi. Mà lâu nay anh đi đâu không ghé tới thăm em?

Cầm bàn tay trắng ngần mát mượt của Linh lắc lắc, người thanh niên nở nụ cười tươi, buông giọng đùa cợt:

- Anh đi... t... ù... chứ đi đâu. Ở trong trại giam vài tháng mà cứ tưởng mấy chục năm. Khổ quá em ơi!

Vị khách kéo dài từ “tù” và đưa tay véo yêu má của Linh như người thân thương rồi bước vào bên trong, Linh cũng lật đật bước theo vị khách tên Thành tới phòng máy lạnh. Cô nhân viên phục vụ cũng đi theo đon đả:

- Anh đi mấy người?

- 5. Hôm nay anh tiếp khách nên cho các món ăn ngon nhé.

Nghe nói có khách, Linh hỏi từng món và đứng dậy bước ra khỏi phòng xuống bếp chỉ đạo thực đơn. Đường phố bắt đầu lên đèn, thức ăn cho 5 người được dọn lên tươm tất mà Linh vẫn chưa thấy khách của Thành tới như lời anh ta nói.

Lúc này quán cũng dần đông người nhậu nên chị cũng phải tới bàn này, sang bàn kia để chào khách quen. Chị lại quay vào phòng, Thành đã uống hết 2 lon bia Heineken. Liếc nhìn đồng hồ, Thành móc điện thoại gọi:

- A lô! Họ tới chưa anh? Dạ... dạ! Thức ăn em chuẩn bị nguội cả rồi anh ơi!... Dạ... vâng.

Cúp máy, Thành uống cạn ly bia rồi giải thích với Linh:

- Cơ quan anh làm việc với mấy ông kiểm toán nhà nước. Xong rồi mà không biết mấy ổng làm gì lâu thế cơ chứ. Đời là thế mà em, qua sông phải lụy đò.

Đang trò chuyện thì điện thoại của Thành trên bàn rung bần bật. Cố tình đưa máy trước mặt cho Linh nhìn thấy chữ “sếp” rõ to hiện trên màn hình thì Thành mới quẹt nghe:

- Dạ, em đây sếp! Thế hả anh? Dạ... dạ... rồi, để em tính.

Thành đặt mạnh điện thoại xuống bàn vẻ bực tức rồi làu bàu vu vơ:

- Làm ăn phải tính trước đi chứ, cứ theo cái kiểu nhớ đâu, lệnh đó ai mà xoay xở kịp. Họ chuẩn bị tới rồi đó em. Sếp anh bảo khi chiều quên nói thủ quỹ chuẩn bị quà cho đoàn công tác nên giờ mới nhớ. Em cho anh tạm ứng 15 triệu đồng, chia đều ra 3 phong bì, mỗi chiếc 5 triệu.

Em chuẩn bị nhanh đi kẻo không kịp. Anh sẽ điện cô thủ quỹ cơ quan mang ngay tiền tới đây trả cho em và cùng tiếp khách. Thấy Linh ngần ngừ, Thành bấm điện thoại, mở to loa ngoài:

- Nguyệt hả? Sao từ chiều không chuẩn bị phong bì cho sếp? Không nghe ổng nói gì hả? Giờ ổng mới lệnh anh đây. Mang 15 triệu để trả cho quán luôn nhé! Anh tạm ứng của họ trước mà. Tới quán “Linh Nga” đường 2 Tháng 9 nhanh lên!

Sau khi nghe xong tiếng “dạ” của cô Nguyệt nào đó trả lời trong điện thoại của Thành, Linh mới đứng dậy lấy tiền bỏ vào 3 chiếc phong bì mang vào phòng cho anh ta.

Thành móc tiền trong từng bao thư ra đếm kỹ lại rồi lấy bút ghi: “Sếp Tiến”, “Kiểm toán viên Hà”, “Kiểm toán viên Châu” rồi nhét vào túi quần. Chuông điện thoại của Thành lại réo rắt:

- A lô! Nhà hàng “Linh Nga” đó anh! Dạ... dạ... em đứng phía trước đón.

Thành nói với Linh rằng họ sắp đến rồi và bỏ chiếc IPhone 5 trên bàn, bước ra phía trước đón sếp. Linh cũng đi theo Thành.

Anh ta tỏ vẻ đầy sốt ruột, hết nhìn đồng hồ rồi đưa mắt về hướng chiều xe chạy tới quán. Chừng 5 phút Thành quay vào lấy điện thoại, Linh cũng bước vào trong quán. Bỗng có chiếc ô tô 4 chỗ màu trắng khựng lại phía trước, Thành vồ vập:

- Mấy ổng tới rồi kìa. Đồ ăn nguội hết rồi, em bưng nhanh xuống hâm lại cho nóng. Mau lên!

Thành xăng xái chạy ra phía trước. Sau khi nhìn thấy chiếc ô tô đỗ trước quán, 3 người đàn ông trên chiếc ô tô bước lên vỉa hè, Linh cùng với các nhân viên của quán dọn dẹp thức ăn. Linh đưa tay chỉ phòng lạnh, mời khách:

- Anh Thành đợi các anh lâu quá! Ảnh đặt phòng này, xin mời mấy anh.

- Thành nào? Chúng tôi đi riêng, có ai tiếp tiếc gì đâu- 1 trong 3 người đàn ông trả lời làm cho Linh đầy ngạc nhiên.

Như sực tỉnh, Linh lao ra trước quán tìm Thành nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Tim Linh đập thình thịch, người cuống cuồng, các nhân viên phục vụ, tiếp thị nhốn nháo, các bàn nhậu hay chuyện cũng bàn tán, xì xầm.

Đoán chắc có nhiều khả năng mình bị lừa vố đau nhưng Linh vẫn nghĩ rằng anh ta có chút việc bận gì đó. Và tia hy vọng rất đỗi mong manh ấy chợt tắt lịm khi đêm chuyển dần về khuya, phố phường đã chìm sâu vào giấc ngủ im lìm.

Sau khi định thần, Linh và một số nhân viên của quán mới nhớ hình như người thanh niên này trước đây có tới quán vài lần và không biết anh ta có phải tên Thành hay không, chị chỉ thấy quen quen mà bây giờ hắn lủi rồi lại thấy... lạ hoắc?

Buồn bã, Linh nói chuyện với nhân viên phục vụ:

- Đưa tiền cho hắn, chị cũng hơi nghi nên chú ý theo dõi lắm chứ. Hắn lừa kiểu đó bố ai không chết. Khi hắn trao đổi điện thoại chị nghe giọng người nói trong máy hẳn hoi mà, nhất là giọng con “Nguyệt thủ quỹ” của hắn.

THÁI MỸ