Thơ

Lưu Văn Liệt

Cập nhật, 21:31, Chủ Nhật, 25/04/2021 (GMT+7)

Huỳnh Anh Kiệt

Lưu Văn Liệt, tên anh tôi chưa từng biết

Mà giờ đây sao quá đỗi yêu thân

Biết anh chết, tôi cứ ngỡ là anh sống

Vâng, đúng rồi anh đang sống giữa lòng dân!

 

Quê anh đó, bờ kinh thẳng tắp

Rừng mía tây tràn ngập nắng vàng

Bao nhiêu năm rồi vùi trong bom đạn

Mười tuổi đầu, anh đã thấy tóc tang.

 

Em gái anh, tội gì vừa lên tám

Hoa non thơm cháy ám na-pal

Ruột rà anh, mấy người anh giặc giết

Bao năm trời thân chị chốn nhà giam.

 

Bên sách vở, đêm ngày anh suy nghĩ

Không thể yên, khi còn đây loài giặc Mỹ

- Phải làm gì cho Tổ quốc yêu thương

- Phải làm gì cùng anh giải phóng quân.

 

Anh bỗng lớn thành người chiến sĩ

Trong màu áo thư sinh, dưới mái học đường

Ai biết được bên sách đèn chăm chỉ

Là từng đêm anh nuôi chí phục hờn.

 

Quả bom nổ, gương anh hùng sáng chói

Thành phố bừng lên, giặc Mỹ kinh hoàng

Mười bảy tên xâm lăng đền mạng

Cả đồng bằng vang dội chiến công

Lời anh hô cuối cùng tên của Bác

Là bao tình anh gởi lại với non sông!

 

Anh ngã xuống cho thành phố ta đứng dậy

Sự sống này mới là mãi mãi

Cho đất lửa nở hoa hồng dũng sĩ

Cho diệt Mỹ trở thành chân lý

Cho ruộng đồng chông tua tủa mọc lên

Cho chiến công nối tiếp chiến công

Anh Lưu Văn Liệt ơi!

Xin ca ngợi anh bằng vần thơ rỉ máu

Xin ca ngợi bằng một khúc quân hành

Cho môi người còn hát mãi tên anh.