Chuyến bay này dài như nỗi nhớ

Cập nhật, 17:42, Chủ Nhật, 18/08/2019 (GMT+7)

(Kính viếng vong linh 10 anh hùng đã hy sinh trên 2 chiếc máy bay SU- 30 MK2 và CASA- 212 )

(Tiếp theo kỳ trước và hết)

Tiếng Đại tá Quang nói với giọng thật buồn:

- Nguy thật. Thời tiết đang xấu dần đi. Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng ta quyết tâm tìm cho bằng được 2 chiếc máy bay và phi hành đoàn bị nạn. Giờ này trong đất liền, chắc tang lễ anh Khải đang được tiến hành.

Tranh minh họa: TRẦN THẮNG
Tranh minh họa: TRẦN THẮNG

- Thương anh Khải và mấy anh em trên chiếc CASA quá. Họ hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ. Nếu còn sống họ sẽ còn cống hiến rất dài cho quân đội, vậy mà… - giọng Thiếu tá Hà chùng xuống và nhỏ dần với đôi mắt đỏ hoe.

- Đã vậy, chết mà lạnh lẽo vô cùng. Mấy ngày trời mà chưa tìm thấy để đưa họ về với gia đình, chòm xóm. Càng nghĩ tới càng xót xa quá các đồng chí ơi!- Trung tá Tảo ngập ngừng, đôi mắt anh dõi nhìn mặt biển mênh mông với nỗi niềm tuyệt vọng và tiếng thở dài thườn thượt.

Hơn hai mươi năm làm công tác cứu hộ trên biển, những người lính thủy này đã bao lần giải cứu thành công những trường hợp tàu chìm khi bị sự cố bất thường giữa sóng dữ của đại dương. Bao con người tưởng chừng như bỏ thây trên biển vì đau ốm bất thường, vì tai nạn lao động, vì bị cướp biển tấn công đã được các anh cứu nguy và mang họ an toàn về với đất liền. Vậy mà lần này, các anh thật sự bất lực trước sự giận dữ của đại dương. Đã mấy ngày mất ăn, mất ngủ, thao thức trắng đêm để vạch ra bao phương án kiếm tìm, hình dung bao giả thiết, đề xuất bao giải pháp và những con tàu cứu hộ như đang quần nát mặt biển dò tìm nhưng bặt vô âm tín. Không một tín hiệu khả quan nào được tìm thấy dù là rất nhỏ.

Đám tang Đại tá Trần Quang Khải đã bắt đầu. Dòng người chen kín hai bên con đường di quan của người phi công luôn tận trung với nước, tận hiếu với dân, người chồng mẫu mực, người cha luôn thương yêu con và là người hàng xóm ít nói hay cười trong khu phố này. Những đôi mắt đỏ hoe, những tiếng nấc nghẹn ngào cứ nối nhau vang lên như một phản ứng dây chuyền không ai có thể kiềm nén được.

Ông Hây, tổ trưởng dân phố nghẹn ngào:

-Tôi nhớ cháu Khải quá, mỗi khi đi công tác về hay sang nhà uống trà rồi kể chuyện bay lượn, kể chuyện huấn luyện cho đồng đội. Ông trời sao bất công quá. Người hiền lại vắn số.

- Chuyến về rồi, cháu Khải còn nói với tôi dự định mượn thêm ít tiền cộng với tiền dành dụm bấy lâu để cất ngôi nhà nhỏ. Tội. Từng tuổi đó mà có nhà cửa riêng tư gì đâu. Ở nhà trọ mãi. Vậy mà…

Nói tới đó, bà Tư hưu trí cạnh nhà Đại tá Khải ở trọ khóc nấc lên khiến đoàn người cũng khóc theo.

Tiếng nhạc lễ tang đã vang lên thống thiết. Chiếc quan tài được phủ lá cờ đỏ sao vàng được các đồng đội cáng trên vai rồi chuyển lên chiếc xe tang bắt đầu lăn bánh trên phố. Rồi đây xác thân anh sẽ trở về cát bụi quê hương xứ sở, sẽ yên nghỉ chốn an nhiên với nỗi lòng thanh thản vì đã làm xong nhiệm vụ với đời. Chỉ tiếc một điều anh để lại nỗi đau, nỗi mất mát trong lòng người thân, đồng đội.

Tại một góc phố, nhiều em nhỏ với nét mặt trầm buồn, lặng lẽ cúi đầu chờ xe tang đi qua để được một lần cuối cùng vẫy tay chào vĩnh biệt người phi công đã vĩnh viễn ra đi.

-Nam ơi! Hôm qua bạn làm một bài thơ về chú Khải nghe xót lắm! Xe tang sắp đi qua rồi. Bạn đọc lại bài thơ cho tụi mình nghe đi.

Nghe các giáo viên thúc giục, Nam lặng thinh một lát mới trả lời:

- Ừ, mình sẽ đọc ngay thôi.

Giọng đọc của cô Nam cứ buồn buồn, đều đều trên phố:

“…Những ồn ào… rồi sẽ qua

Những lời sẻ chia… rồi thành xa

Những tiếng khóc than… rồi cũng tắt

Những người lớn lại bận rộn với vòng quay tất bật cuộc đời.

Chỉ có bé con là ngơ ngác

Chỉ có cây gậy chống trong đám tang là ngơ ngác

Chỉ nước mắt rơi là ngơ ngác

Biết lăn về đâu khi “gió” đã về trời.

Bé con ơi, vịn vào mẹ đi nào và lớn nhanh lên nhé

Giấc mơ đêm của em chắc có bố theo cùng

Bố sẽ vỗ về bằng đôi bàn tay ấm

Không nước biển nào làm lạnh bố đâu em.

Ở chân trời rất xa

Chắc bố sẽ bay trên đôi cánh mới

Bằng đường bay đặc biệt

Với tọa độ bay là cả trái tim cha…

Em chờ nhé

Sân ga mặt đất chờ nhé

Bố sẽ gửi về cho em rất nhiều tình yêu

Gửi đến em cả nụ hôn mà lần chia tay cuối bố lỡ vội vàng…

Em chờ nhé

Trạm không lưu chờ nhé

Chuyến bay này dài như nỗi nhớ

Bố vẫy em kìa, em gái nhỏ, thấy không em…”.

Cùng vào thời điểm này, cuộc tìm kiếm máy bay và những người mất tích vẫn tiếp diễn một cách quyết liệt, khẩn trương, đầy nước mắt.

- Báo cáo thủ trưởng. Chúng tôi đã phát hiện những vết dầu loang trên biển và những mảnh vỡ có khả năng của máy bay- tiếng Trung tá Thảo- Máy trưởng- vang lên làm tất cả người có mặt trên con tàu chỉ huy phấn chấn hẳn lên.

- Cho tàu áp sát vùng mới phát hiện. Thông báo cho các tàu khoanh vùng khu vực khả nghi. Khẩn trương lên. Thời tiết rất xấu. Hết sức cẩn thận. Bám sát mục tiêu- Đại tá Quang ra lệnh.

Mấy mươi chiếc tàu cứu hộ tiến lại gần nhau quây thành một vòng tròn khép kín. Xa xa những vệt dầu xam xám kéo dài trên mặt biển. Một vài mảnh vỡ trôi theo những con sóng bạc đầu. Tín hiệu thông tin từ biển khơi về đất liền liên tục làm việc. Cuộc tìm kiếm bắt đầu với bao buồn, vui lẫn lộn. Buồn vì rất có thể tất cả phi hành đoàn trên máy bay CASA đã hy sinh dù đã được các phương tiện hiện đại truy tìm liên tục nhưng tất cả đã muộn màng. Vui là sự vất vả tìm kiếm trong những ngày qua của hàng trăm máy bay, tàu cứu hộ đã được đền đáp thỏa đáng nếu quả thật dưới lòng đại dương kia là xác máy bay mà họ đang tìm kiếm. Và điều quan trọng nhất là những người trên máy bay ấy có còn đủ quân số?

Những người lính đặc chủng hải quân lao nhanh xuống biển sâu. Trên bờ, những người còn lại cũng tìm kiếm những gì xuất hiện trên mặt biển. Tiếng máy tàu quần đảo liên tục. Những chiếc xuồng biển được thả xuống để tiếp cận những vật thể lạ nghi vấn có liên quan đến chiếc máy bay.

Bỗng tiếng Đại tá Quang thúc giục rất khẩn trương: Kia rồi. Có hai xác người đang nổi trên mặt biển. Nhanh lên. Mang họ lên tàu.

Dù cơ thể đã biến dạng, nhưng với những bộ quân phục đặc chủng của lực lượng Không quân, đoàn tìm kiếm đã dễ dàng xác định họ là những người trong phi hành đoàn tử nạn trên đường đi làm nhiệm vụ tìm kiếm đồng đội bị tai nạn bất ngờ. Dưới độ sâu khoảng 50m, các thợ lặn đã tìm thấy một phần xác máy bay với số hiệu hẳn hoi. Và, họ cũng còn tìm thấy được chiếc hộp đen của chiếc máy bay định mệnh ấy.

Cuộc tẩn liệm “dã chiến” tiến hành nhanh chóng. Hàng trăm người lính đứng trang nghiêm ngả mũ chào tiễn biệt. Xác người hy sinh được nhanh chóng chuyển về đất liền. Những người lính còn lại vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình đi tìm đồng đội trong nỗi đau xé lòng.

TRẦN TRẤN GIANG