Tiểu phẩm

"Lời nhắn của Diêm Vương"

Cập nhật, 13:53, Thứ Ba, 19/03/2019 (GMT+7)

Trời tối mờ mờ, hơi lạnh thấu xương. Tôi đi mà có cảm giác như mình đang bay, chân không chạm đất. 

Đầu óc tôi rỗng tuếch, không biết mình đang đi đâu về đâu! Kìa, phía trước có một vùng sáng mờ mờ ảo ảo, tôi hướng về đó mà đi tới. Một tòa cổ thành hiện ra trước mặt, cổng thành đề ba chữ “Uổng tử thành”. Tôi giật mình đánh thót, vậy là mình đang xuống Âm phủ hay sao?

Tôi còn đang ngơ ngác thì từ trong thành hai tên Ngưu đầu- Mã diện chạy ra, chúng chặn tôi lại, nhìn từ đầu tới chân một lúc rồi nắm chặt tay tôi lôi xềnh xệch vào thành.

Tôi đang hốt hoảng thì thấy trong thành có một ông lão mặt mũi phương phi, tóc râu bạc trắng, mặc áo dài khăn đóng màu đen, bước ra cổng thành đưa tay ra hiệu cho hai tên Ngưu đầu- Mã diện dừng lại và nói:

- Buông ông ta ra, hai ngươi hãy đi vào trong thành. Ở đây không có việc của các ngươi!

Còn lại mình tôi với ông lão, ông nhìn tôi với ánh mắt thân thiện và nói:

- Ta là Nhị Phán quan. Kiếp trước chúng ta là bạn thân với nhau. Ta biết ông hôm nay bị nạn nên đến cứu ông, chớ ta chậm chân một chút ông mà bị lôi vào trong Uổng Tử thành thì chỉ có Trời cứu. Ta đã tra sổ sinh tử, số ông sống thọ lắm, còn hơn hai con giáp nữa ông mới xuống đoàn tụ với ông bà tổ tiên.

Ông nói tiếp:

Khi biết ta đi cứu ông, Diêm Vương bảo ta nhắn với ông rằng: “Bằng ngòi bút của mình, ông hãy viết cho mọi người biết là Diêm Vương hiện đang rất bức xúc với việc có rất nhiều người vì lợi ích cá nhân, lợi ích nhóm, đầu độc đồng loại bằng cách đưa hóa chất độc hại vào thức ăn thức uống, hàng tiêu dùng. Họ giống như con kền kền ăn thịt đồng loại.

Nguy hiểm hơn nữa là nhiều ngành sản xuất xả thải gây ô nhiễm môi trường sống ở trần gian, dẫn đến hậu quả là càng ngày có càng nhiều người ốm đau bệnh tật, mắc bệnh nan y không cứu chửa được.

Uổng Tử thành hiện nay đã quá tải, mà hàng ngày oan hồn uổng tử cứ ùn ùn kéo xuống. Mọi người hãy vì cuộc sống tốt đẹp của mình mà chung tay bảo vệ, xây dựng môi trường sống ở trần gian ngày càng tốt đẹp hơn.

Còn đối với những người cố tình đầu độc đồng loại, gây ô nhiễm môi trường sống làm hại người khác, khi chết xuống Âm phủ sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục, cho vào lò, vĩnh viễn không được đi đầu thai!” Thôi nói chuyện với ông cũng đã lâu, ta phải đưa ông về cho hồn nhập xác kẻo không kịp nữa!

Nhị Phán quan đưa tôi đi. Một lúc sau ngang vườn hoa, kiểng, bon sai rất đẹp. Chúng tôi dừng lại trên chiếc cầu bắc ngang dòng suối nhỏ, những con cá vàng đang bơi lội tung tăng. Tôi đang mải mê nhìn, bất ngờ bị Nhị Phán quan xô tôi té xuống suối. Be sườn bên phải bị cấn cục đá làm tôi đau điếng, ê ẩm cả người!

Tôi quơ tay trái mò rờ chỗ đau, bàn tay tôi chạm phải một nùi dây nhợ băng bông, tôi nắm lấy gỡ ra. Một bàn tay mềm mại nắm giữ tay tôi lại. Một giọng nữ nói nhỏ nhẹ:

- Chú không được gỡ băng, gỡ dây ra. Đây là phòng chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật. Chú vừa mới tỉnh sau gây mê phẫu thuật cắt bỏ thùy trên của lá phổi phải đấy!

Vậy là trong lúc bị gây mê để phẫu thuật, hồn vía tôi du địa phủ!

Tin hay không tùy các bạn, nhưng nhớ hãy chung tay bảo vệ môi trường sống của chúng ta nhé!

TRUNG NGÔN