Thơ

Đất nước mình

Cập nhật, 09:12, Chủ Nhật, 30/12/2018 (GMT+7)

PHAN THÀNH MINH

Đất nước mình đâu cũng đẹp như tranh

Biển bạc rừng vàng nhân tình đôn hậu

Miền đất ngọt cho cây lành neo đậu

Năm bốn mùa gạo trắng nước trong

 

Về Nghĩa Lĩnh sơn chiêm bái các Vua Hùng

Nghe cây lúa nặng ơn người khai hóa

Bốn nghìn năm gian lao vất vả

Mưa nắng bão bùng vẫn một màu xanh

 

Vẫn áo nâu nu vẫn nụ cười lành

Dẫu chìm nổi nhưng cánh buồm vẫn đứng

Vào lộng ra khơi tay chèo vẫn vững

Biển đảo là quê mưa nắng là nhà

 

Có vạn con thuyền nằm giữ Trường Sa

Có vạn anh linh đã thành cột mốc

Một giọt máu cũng là Tổ quốc

Hồn cốt tiền hiền linh hiển chắn che

 

Mắc câu ru lên oi bức trưa hè

Ngụm nước ngọt nặng ơn tần tảo

Tiếng trẻ ê a mát lòng lính đảo

Con đến trường mẹ đến sân phơi

 

Con nục con thu thơm vị biển vị trời

Ngày của nắng là canh me canh sấu

Biển như ngủ khi tàu về neo đậu

Rộn rã tiếng cười trên bến dưới âu

 

Đất nước mình đâu cũng đẹp như nhau

Cũng biển bạc rừng vàng nhân tình son sắt

Một câu nói cho ngàn trăm vùng đất

Chịu khó chịu thương để nòi giống trường tồn