Thơ

Sông quê

Cập nhật, 13:40, Chủ Nhật, 24/09/2017 (GMT+7)
  • HOÀNG GIANG

Con xa mẹ bao mùa nước lũ

Xa hoàng hôn đỏ tím sông quê

Gió dạt dào mát rượi lời ru

Cánh võng chao như vầng trăng đầu tháng

Con lớn khôn nhờ dòng sữa ấm

Mẹ chắt chiu lặn lội thân cò

Nắng mái tranh nghèo bao nỗi âu lo

Mớ tép mớ tôm nhẹ tênh phiên chợ tết

Áo mẹ khâu đỏ đèn đêm đông rét

Nén câu hò vào cổ tích tỉ tê

Đất nước chiến tranh mẹ tiễn con đi

Sông quê quặn nỗi đau từng khúc

Bên bờ tranh phơ phơ mái tóc

Con ngoái nhìn nhòa trắng đất trời quê

Ngày giặc tan con vội vã trở về

Sông quê quặn nỗi đau con không gặp mẹ

Ngọn gió quê cũng thương lòng trai trẻ

Gởi hồn con vào đất ấm chở che

Nặng trĩu suốt đời hình dáng sông quê

Đau đáu suốt đời bên bờ bóng mẹ

Dù đi tận chân trời góc bể

Dòng sông bóng mẹ mãi lung linh.